“Cô ấy nói, không sao đâu, anh cứ đi đi, hồi xưa lúc theo đuổi em anh chỉ là một sinh viên nghèo, em cũng chưa có gì. Chúng ta dù bết bát hơn nữa, cũng không thể bết bát hơn ngày xưa.
Cô còn nói với anh rằng, năm ngoái tính theo điểm số thì em xếp thứ ba trên bảng xếp hạng của liên đoàn thế giới, dù anh có kém cỏi đi chăng nữa thì cũng là bạn trai của người xếp thứ ba. Hồi xưa, vào cái ngày bão tuyết bao phủ toàn thành phố, có một cô gái không có nơi để về đã cầm cây cơ lên đánh bại cả nửa giang sơn, nghiêm túc tuyên bố với anh rằng: Ân Quả là chốn về trong cuộc đời của Lâm Diệc Dương. Thế nên, anh hãy cứ tiến về phía trước, em sẽ luôn ở phía sau anh."
(Giữa cơn bão tuyết | Mặc Bảo Phi Bảo)