6 NĂM THANH XUÂN
Sáu năm thanh xuân ta trải qua ở nơi chỉ có tiếng khóc và nỗi đau này đã kết thúc trong nụ cười và nước mắt.
Bs Huỳnh Tuấn An (Bs Gấu CTUMP) Năm 1 Ăn mừng xong xuôi cùng ba má chúng ta bước vào trường y với những cái liếc xéo nhẹ từ các bà hàng xóm luôn nghĩ rằng ta vô tích sự. Đầu tiên, có chút thất vọng khi phát hiện hoá ra vào đại học người ta cũng không có xếp hàng phát... người yêu cho mình, ta vẫn ế chỏng gọng. Kệ chúng ta đành chờ tới học kì quân sự vậy, mà dù gì cũng còn tới 6 năm lo gì, bác sĩ sao ế được !! (Ok lúc đó chúng ta tưởng vậy ngầu) Sau đó, bước vào năm học, chúng ta nhanh chóng quên đi nỗi thất vọng đó khi nhận ra một điều thậm chí còn ngán ngẩm hơn: năm 1 phải học lại toán, hoá, sinh, lý, giáo dục công dân, thể dục và anh văn (một lần nữa, nhưng khó hiểu hơn, chắc chắn rồi). Có lẽ chút phấn khởi nhen nhóm là chúng ta sẽ được học cái môn thần thánh mà đứa phổ thông nào nó đều gọi tên được, đó là “giải phẫu”. Ok ngầu quá mấy đứa ơi !!! Rồi khi thấy cái đám mô hình hầm bà lằng, đọc mớ thuật ngữ nghe như khẩu quyết của bộ chân kinh nào đó, và khẽ quẹt đi đôi mắt cay xè vì thuốc…
About the author
Cuộc đời thì ngắn, mà nghề thì miên man;cơn bệnh phập phù;kinh nghiệm hiểm nguy, còn quyết định thì thật khó.Người thầy thuốc không phải chỉ chuẩn bị để tự mình làm đúng, mà còn khiến cho bệnh nhân, người đi theo và các yếu tố xung quanh hợp tác hài…